Độ(MiXi) Nhặt-Xuân Lộc Ngô_Phỏng theo truyện ngắn Vợ Nhặt - Phạm Ngọc Hùng Blog
Thứ năm , Tháng mười một 21 2024
Home Cuộc sống của tôi Chuyện sưu tầm Độ(MiXi) Nhặt-Xuân Lộc Ngô_Phỏng theo truyện ngắn Vợ Nhặt

Độ(MiXi) Nhặt-Xuân Lộc Ngô_Phỏng theo truyện ngắn Vợ Nhặt

Lần này là bản Full của câu chuyện định mệnh cuộc đời giữa a Độ và Mixí . Một câu chuyện đời tư mà không phải ai cũng biết rằng hồi ấy a Độ và Chị Mixí quen, yêu và đến được với nhau như thế nào . Dựa theo nguyên tác Vợ Nhặt – Kim Lân. Truyện ngắn Độ Nhặt 17+ ?
Cảnh báo tháo não trước khi đọc. Dài lắm vì full mà nhưng nếu đọc hết sẽ rụng hết 2 hàm răng . Chịu khó đi ?
Hóng Tộc Trưởng Reaction.


…….
?Chiều chiều cứ vào lúc chạng vạng mặt người thì Độ đi làm về. Hắn dồn côn rú nhẹ ga con R15 trên con đường khẳng khiu luồn qua cái xóm chợ Hà Đông của những người ngụ cư vào trong bến.
Gần tới nhà hắn tấp con xe cho người ta rửa rồi đi bộ về, vừa đi vừa tủm tỉm cười, hai con mắt nhỏ tí, gà gà đắm vào bóng chiều, hai bên quai hàm bạch ra, cái nốt ruồi rung rung làm cho cái bộ mặt thô kệch của hắn lúc nào cũng nhấp nhính những ý nghĩ gì vừa lí thú vừa dữ tợn. Hắn có tật vừa đi vừa nói. Hắn lảm nhảm than thở những điều hắn nghĩ.
Trẻ con trong ngoài khu chung cư, cứ thấy cái thân hình khẳng khiu, vộp vạp của hắn từ dốc chợ đi xuống là ùa cả ra vây lấy hắn, reo cười váng lên:
– A a a… Anh Độ ! Anh Độ đã về chúng mày ơi !
– Anh Độ ơi mấy giờ stream..
– Anh Độ ơi đã uống rượu chưa?
– Anh Đô ơi bú mấy bình bóng rồi !…
Đứa túm dái kéo lê đằng trước, đứa túm cạp quần xách ngược đằng sau, đứa cù, đứa kéo, đứa lôi chân không cho đi. Độ chỉ ngửa mặt lên cười hềnh hệch.
Cái Chung cư The Văn Phú Victoria tồi tàn ấy mỗi chiều lại xôn xao lên được một lúc.
Nhưng tầm này thì trẻ con không đứa nào thèm ra đón Độ nữa, chúng nó ngồi ủ rũ trong mấy hàng net nào Liên Minh, nào Pubg không buồn nhúc nhích. Trong bóng chiều nhá nhem, Độ đi từng bước mệt mỏi, chiếc áo đen vắt sang một bên cánh tay, cái đầu trán dô, tóc undercut vuốt nhẵn chiều về hết Sáp lại rũ ra chẻ 2 mái về đằng trước.
…….
Một thời gian sau thì hắn mua ô tô, những câu chuyện cứ tiếp diễn như vậy. Bỗng một buổi chiều người trong khu bỗng thấy Độ về với một người đàn bà nữa. Mặt hắn có một vẻ gì phởn phơ khác thường. Hắn tủm tỉm cười nụ một mình và hai mắt thì sáng lên lấp lánh. Người đàn bà đi sau hắn chừng ba bốn bước. Nghe đâu Thị tên Trang nick name là MiuXinh hay Mixi gì đó. Mixí cắp cái túi Chờ Neo , đầu hơi cúi xuống, cái khẩu trang rách tàng nghiêng nghiêng che khuất đi nửa mặt. Mixí có vẻ rón rén, e thẹn. Mấy đứa trẻ con thấy lạ vội chạy ra đón xem. Sợ chúng nó lại cầm dái kéo lê như trước, Độ vội vàng nghiêm nét mặt, lắc đầu ra hiệu không bằng lòng.
Mấy đứa trẻ đứng dừng lại, nhìn Độ , đột nhiên có đứa gào
lên:
– Anh Độ ơi ! – Sư tử Hà Đông là có thật đấy
– …..
Độ bật cười:
– Thằng mặt lôz !
Người đàn bà có vẻ khó chịu lắm. Mixí nhíu đôi lông mày lại, đưa tay lên xóc xóc lại tà áo.
Một người thở dài. Người khác khẽ thì thầm hỏi:
– Ai đấy nhỉ? … Hay là người dưới quê nhà ông Độ mới lên?
– Chả phải, từ ngày thằng Độ mới tập tững xuống Hà Thành du học có thấy họ mạc nào lên thăm đâu.
– Quái nhỉ?
Im một lúc, có người bỗng lại cười lên rung rúc:
– Hay là vợ cu Độ? ừ khéo mà vợ cu Độ thật anh em ạ, trông chị ta thèn thẹn hay đáo để.
Họ cùng nín lặng.
Người đàn bà như cũng biết xung quanh người ta đang nhìn dồn cả về phía mình, Mixí càng ngượng nghịu, chân nọ bước díu cả vào chân kia. Hắn cũng biết thế, nhưng hắn lại lấy vậy làm thích ý lắm, cái mặt cứ vênh lên tự đắc với mình. Người đàn bà càu nhàu câu gì trong miệng. Hắn quay lại hỏi:
– Sao càm ràm hoài vậy em…
– Ứ …mình …. Ứ ứ….
Dứt lời Mixí chạy tung váy, vừa chạy vừa xách xách cái cạp cho khỏi rớt hàng.
Hắn quay ngoắt ngoắt ra, lật đật chạy theo người đàn bà, như người xấu hổ chạy trốn. Người đàn bà đã đi đến trước cái thang máy Độ gọi với:
-bấy bê ơi , rẽ lối này cơ mà.
– Đằng này à?
– ừ. Đi cầu thang bộ đi cho khỏe
Hai người lặng lẽ rẽ lên một cầu thang nhỏ. Sâu thăm thẳm, luồn giữa hai bờ tường cao vút. ở đây vắng vẻ, thoải mái. Hắn định nói với Mixí một vài câu rõ tình tứ mà chẳng biết nói thế nào. Hắn cứ lúng ta lúng túng, tay nọ xoa xoa vào vai kia đi bên người đàn bà. Rồi hắn định hát nhưng như có ai vả vào mồm hắn hắn lại thôi. Rồi hắn mở nhạc :

– trời ơi cậu bắn chết tớ rồi , nhoi nhoi nhói nhói nhòi nhoi nhoi, nhoi nhoi nhói nhói nhòi nhòi nhoi …… Đit dịt dit dit dit dit ……

Mixí cũng không nói gì, hai con mắt tư lự nhìn ra phía trước. Tiếng gió trên khe tường và tiếng rác kêu sào sạc dưới bàn chân.
Trong một lúc Độ hình như quên hết những cảnh sống ê chề, lủi thủi FA hằng ngày, quên cả cái đói khát ghê gớm đang đe dọa, quên cả những tháng ngày trước mặt. Trong lòng hắn bây giờ chỉ còn tình nghĩa giữa hắn với người đàn bà đi bên. Một cái gì mới mẻ, lạ lắm, chưa từng thấy ở người đàn ông ấy, nó ôm ấp, mơn man khắp da thịt Độ, tựa hồ như có bàn tay vuốt nhẹ trên sống lưng.
– Anh, sắp đến chưa? – Người đàn bà chợt hỏi.
– Sắp, còn khoảng 19 tầng nữa.
– Nhà anh có ai không?
– Có một mình tôi với u.
Mixí tủm tỉm cười:
– Đã một mình lại còn với u. Bé lắm đấy!
Hắn bật cười:
– à nhỉ.
Câu chuyện xem chừng đã thân thân. Hắn đi sát gần bên Mixí hơn, ngẫm nghĩ một lúc, chợt hắn giơ cái Camera lùi vẫn cầm lăm lăm một bên tay lên khoe:

– HiHi gãy mẹ rồi .
– Cay a nhỉ.
– Khá cay thôi. Chục củ đấy, đắt quá, cơ mà thôi chả cần.
– Anh phí nó vừa vừa chứ.
Hắn chặc lưỡi:
– Dăm ba cái camera lùi, cay là cay thằng bẻ, mấy ông bảo vệ với quản lí chung cư thôi chứ còn lại thì anh CầnTrô được
– Khỉ gió anh, dỗi hết sức.
Mixí phát đánh đét vào lưng hắn, khoặm mặt lại.
Hắn thích chí ngửa cổ cười khanh khách.
Mấy con chó giật mình, à nhầm mấy ông bảo vệ trốn lên tầng trên đang đánh bài giật mình nhạy thọt vào trong thò mõm ra sủa váng lên. Độ nhặt một hòn gạch gần đó vung tay định ném. Mixí can lại nên thôi.
– Vẫn chưa đến à?
– Còn chán,16 tầng nữa
– Khiếp.
Mixí cau mặt lại, giẫy nảy lên, ngả ngửa ra. Hắn phì cười, cúi xuống nhấc 2 chân mixí định bỏ lên vai. À mà thôi. ?
Gần 2 tiếng sau, hắn reo lên :
– A đây rồi .
Mixí lẳng lặng theo hắn vào trong nhà, cái nhà vắng teo xếp rúm ró cuối dãy hành lang. Thị đảo mắt nhìn xung quanh, cái ngực gầy lép nhô hẳn lên, nén một tiếng thở dài. Độ xăm xăm bước vào trong nhà, nhấc sofa rách sang một bên, thu dọn những khăn giấy, hộp linh kiện, xống áo vứt bừa bộn cả trên giường, bàn làm việc, dưới đất. Hắn quay lại nhìn Mixí cười cười:
– Không có người đàn bà, nhà cửa thế đấy!
Mixí nhếch mép cười nhạt nhẽo. Độ dẫn mixí vào phòng, vỗ xuống giường đon đả:
– Ngồi đây!… Ngồi xuống đây, tự nhiên…?
Người đàn bà theo lời hắn ngồi mớm xuống mép giường. Cả hai bỗng cùng ngượng nghịu. Độ đứng ngây ra giữa nhà một lúc, chợt hắn thấy sờ sợ. Chính hắn cũng không hiểu sao hắn sợ, hắn lấm lét bước vội mấy bước ra ngoài gắt lên:
– Sao hôm nay mẹ về muộn thế không biết!
Hắn loanh quanh hết chạy vào tolet lại chạy ra ban công ngó ngó nhìn trộm vào trong nhà. Mixí vẫn ngồi mớm ở mép giường, hai tay ôm khư khư cái túi Chờ Neo, mặt bần thần.
Hắn nghĩ bụng: “Quái sao nó lại buồn thế nhỉ?… ồ sao nó lại buồn thế nhỉ?…”. Hắn nhổ vu vơ một bãi nước bọt, từ tầng 21 xuống đất tủm tỉm cười một mình. Nhìn Mixí ngồi ngây ra đó, đến bây giờ hắn vẫn còn ngờ ngợ như không phải thế. Ra hắn đã có vợ rồi đấy ư? Hà ! Việc xảy ra thật hắn cũng không ngờ, hắn cũng chỉ tầm phơ tầm phào đâu có mấy trăm lần lúc thì R15, lúc thì Cx5 chạy loanh quanh loanh quanh ấy thế mà thành vợ thành chồng…Ngộ nhỉ, lạ loz nhỉ ….???
Kể lại lúc quen được Mixí cũng là diệu kế của người Cao Bằng.
… Nhớ lại, Hôm đó hắn còn chạy con R15. Một lần trên đường đi làm về xe lủng mẹ lốp hắn phải dắt bộ kéo cái xe to nặng như xe bò từ Mai Dịch về Hà Đông gần 13,14km. Mệt quá hắn vẫn ráng hò chơi một câu mà Quang Ngọc Trinh hay hò cho đỡ nhọc. Hắn hò rằng:

“Em ơi đừng có bồn chồn!
Đến năm 26 thì l…mà nhiều lông ”
hey hey hey… Lên luôn heyy.
Hớp vội hơi thuốc rồi hò tiếp :
– Bảy cô trên tỉnh mới ra
Cái hồn trắng hếu như hoa là ngó cần. Hey hey
Sư ông tẩn ngẩn tần ngần
Cái chuồi cửng tướng như cần là câu rô … dô dô
Nắng lên … Nắng lên cho ghẻ ăn da.
Cô em đi tắm tay xoa mà giữa…hồn ….. ??? ( khá độ )

Chủ tâm hắn cũng không hề có ý chọc ghẹo cô nào, nhưng mấy cô gái lại cứ đẩy vai cô ả này ra với hắn, cười như nắc nẻ:
– Kìa anh ấy gọi! Có muốn uống trà ngó sen ngó cần, tắm nắng tắm mưa gì thì ra với anh ấy.
Mixí hồi đó còn cong cớn:
– Có khối trà với cần ra đấy! Này, nhà ấy ơi, nói thật hay nói khoác đấy?
Độ ngoái cổ lại vuốt mồ hôi trên mặt cười:
– Thật đấy, có đẩy thì ra mau lên !
Mixí vùng đứng dậy, ton ton chạy lại đẩy xe cho Độ.
– Đã thật thì đẩy chứ sợ gì, đằng ấy nhỉ ! Mixí liếc mắt, cười tít.
Độ thích lắm. Từ cha sinh mẹ đẻ đến giờ, chưa có người con gái nào cười với hắn tình tứ như thế.
Lần thứ hai, lần này Độ chạy con Cx5 rồi , Hắn vừa đổ xăng xong, đang ngồi thuốc lào ở ngoài cổng chợ Hà Đông thì Mixí ở đâu sầm sập chạy đến. Mixí đứng trước mặt hắn sưng sỉa nói:
– Điêu ! Người thế mà điêu !
Hắn giương mắt nhìn thị, không hiểu. Thật ra lúc ấy hắn cũng chưa nhận ra Mixí là ai. Hôm nay trông ngầu quá, áo quần bóng lồn lộn, đôi bot da đen cao quá mắt cá chân, Mixí trông ú hẳn lên, trên cái khuôn mặt lưỡi cày trắng bệt chỉ còn thấy răng, răng và răng . Thị chu mỏ :
– Hôm ấy leo lẻo cái mồm hẹn xuống, nào sen, nào cần nào tắm nắng ngó mưa thế mà mất tăm cái mặt.
À, hắn nhớ ra rồi, hắn toét miệng cười:
– Chả hôm ấy thì hôm nay vậy. Này hẵng ngồi xuống ăn miếng bún đậu mắm tôm đã.
– Có ăn gì thì ăn, chả ăn mắm.
Mixí vẫn đứng cong cớn trước mặt hắn.
– Đây, muốn ăn gì thì ăn.
Hắn vỗ vỗ vào túi:
– ai em bét man. Rích boi . ô kê bây bê .Đu du ân đờ sờ ten ! ( Im BatMan, Rich boy, Ok Baby , Do you understand ? )
Hai con mắt trũng hoáy của Mixí tức thì sáng lên, thị đon đả:
– Ăn thật nhá! ừ ăn thì ăn sợ gì.
Thế là Mixí ngồi sà xuống cáp Sạp hàng cạnh bên ăn thật. Thị cắm đầu ăn một chặp 4 bát Bún Ngan Bà Hằng liền chẳng chuyện trò gì. Ăn xong thị cầm dọc đôi đũa quệt ngang miệng, thở:
– haizzz, ngon! Xíu ấy thấy hụt tiền thì bỏ bố.
Hắn cười:
– Làm đếch gì có . Này nói đùa chứ có về với tớ thì ra lên xe rồi cùng về.
Nói thế Độ cũng tưởng là nói đùa, ai ngờ Mixí về thật.
Hôm ấy hắn đưa Mixí vào chợ Hà Đông mua cho Mixí cái giỏ con đựng vài thứ lặt vặt, mua thêm full bộ trang sức mĩ phẩm các thứ, thêm ít đồ áo và bộ bikini tắm biển lọt khe carô sọc đỏ đen. Xong thì ra hàng cơm đánh một bữa thật no nê rồi cả 2 cùng xe về…..

Độ ngưng điếu thuốc nghe tiếng chuông. Chắc mẹ về. Ngoài ngõ có tiếng người húng hắng ho, một quý Cô từ ngoài thướt tha đi vào. Bà vừa đi vừa lẩm bẩm tính toán đề mai về con gì trong miệng.
Thấy mẹ, Độ reo lên như một đứa trẻ, và gọi với vào trong nhà:
– U đã về đấy!
Hắn lật đật chạy ra đón:
– Hôm nay sao u về muộn thế ! Làm con đợi nóng cả ruột. Bà Cô nhấp nháy hai con mắt nhìn Độ, chậm chạp hỏi:
– Có việc gì thế vậy?
– Thì u hẵng cứ vào trong nhà đã nào.

Độ tươi cười:
– Thì u hẵng vào ngồi lên ghế chĩnh chện cái đã nào.
Bà cô bước vào. Mixí cất tiếng :
– U đã về ạ!
Ô hay, thế là thế nào nhỉ? Bà cô băn khoăn ngồi xuống ghế.
Độ nhắc mẹ:
– Kìa nhà con nó chào u.
Thấy mẹ vẫn chưa hiểu, hắn bước lại gần nói tiếp:
– Nhà con nó mới về làm bạn với con đấy u ạ! chúng con phải duyên phải kiếp với nhau… Chẳng qua nó cũng là cái số cả..
Bà cô khẽ tủm tỉm đứng lên, đăm đăm nhìn người đàn bà. Mixí cúi mặt xuống, tay vân vê tà áo đã bị Độ xé nửa. Bà nhìn Mixí và nghĩ: Xinh thế nhờ, ăn nói cũng lễ phép đàng hoàng, mặt tiền ổn, điện nước bù trừ đều. Ngó mà qua hết được năm nay thì thằng Độ cũng có vợ, nó yên bề nó, thêm thằng cu con nữa thì vui cửa vui nhà.
Bà khẽ dặng hắng một tiếng, nhẹ nhàng nói với “nàng dâu mới”:
– Ừ, thôi thì các con đã phải duyên phải kiếp với nhau, u cũng mừng lòng…
Độ thở đánh phào một cái, ngực nhẹ hẳn đi. Hắn ho khẽ một tiếng, bước từng bước dài ra ban công . Bà Cô vẫn từ tốn tiếp lời:
– Nhà ta giàu tiềm ẩn con ạ. Vợ chồng chúng mày liệu mà bảo nhau làm ăn. Rồi ra may mà ông giời cho khá bảnh à nhầm khá giả.. Biết thế nào hở con, ai giàu ba họ, ai khó ba đời? Có ra sao thì rồi mày với con cái chúng mày về sau hưởng.
Bà cô đăm đăm nhìn ra ngoài. Trong bóng tối Hà Thành khẽ vang lên từ dưới đường tiếng rú xe của mấy đứa Rắc Xìn Boy mới lớn.
– Con ngồi xuống đây. Ngồi xuống đây cho đỡ mỏi chân.
Bà nhìn mixí lòng đầy thương nhớ. Nó bây giờ là dâu là con trong nhà rồi. Người đàn bà khẽ nhúc nhích, thị vẫn khép nép đứng nguyên chỗ cũ. Bà hạ thấp giọng xuống thân mật:
– Kể ra làm được dăm bảy trăm mâm mời cưới thì phải đấy, nhà mình giàu chắc cũng chả ai người ta chấp nhặt chi cái lúc này. Cốt làm sao chúng mày hòa thuận là u mừng rồi. Chúng mày lấy nhau lúc này, u thích cái bụng quá…
Bà nghẹn lời không nói được nữa, nước mắt cứ chảy xuống ròng ròng. Độ đứng ngoài thấy vậy, hắn vui trong lòng quá bước vào trong nhà, bật nốt cái điều hòa còn lại.
Bà Cô đứng dậy cười mỉm sang phòng bên kia nằm. Độ làu bàu trong miệng: “Chán quá, chẳng đâu vào đâu chuyện vui tự nhiên cũng khóc!”
Tiếng bà Cô bên kia nói với sang:
– Hôm nào nghỉ ở nhà lấy xe chở con MiXí nó đi du lịch cho khuây khỏa con ạ.
– Vâng.
Độ ngoan ngoãn đáp lời mẹ. Hắn toan quay lại bảo Mixí cởi áo đi nằm, nhưng thấy thị ngồi bần thần dưới chân giường tự nhiên hắn lại không dám. Hắn lẳng lặng ngồi xuống cái ghế bên cạnh, cả hai cùng sượng sùng chả biết nói gì. ánh đèn vàng đục ở trên nhà tỏa ra ấm áp và kéo dài hai cái bóng trên vách. Bên ngoài gió từ tầg 21 thổi rì rào như tiếng người thầm thì nói chuyện. Giữa sự im lặng của đôi vợ chồng mới, người đàn bà bỗng thở dài. Độ quay lại khẽ hỏi:
– Em buồn à?
– Dạ không.

Mixí lườm hắn :
– Dạo này a lại ít nói lắm đấy nhé ???.

Hắn xích lại cười cười:
– Thôi khuya rồi đấy, ngủ đi.
Mixí giơ tay củng vào trán hắn:
– Chỉ được cái thế là nhanh. Nỡm
Hắn cười khì khì, vươn tay tắt phụt bóng đèn. Trong đêm khuya tiếng thở dốc tiu tiu nghe càng rõ. Hôm ấy họa mi sổ lồng, hót ríu ríu không mệt mỏi. ???

Sáng hôm sau, mặt trời lên cao bằng con sào, Độ mới ngủ dậy. Trong người êm ái lửng lơ như người vừa ở trong giấc mơ đi ra. Việc hắn có vợ đến hôm nay hắn vẫn còn ngỡ ngàng như không phải.
Hắn chắp hai tay sau lưng lững thững bước ra sân. ánh nắng buổi sáng mùa Đông năm ấy sáng lóa xói vào hai con mắt còn cay xè của hắn. Hắn chớp chớp liên hồi mấy cái, và bỗng vừa chợt nhận ra, xung quanh mình có cái gì vừa thay đổi mới mẻ, khác lạ. Nhà cửa, hôm nay đều được quét , thu dọn sạch sẽ gọn gàng. Mấy chiếc tất thối, sjp rách như tổ đỉa vẫn vắt ở một góc nhà đã thấy đem ra ban công hong. Hai cái gạt tàn thuốc đầy ắp, đống rác tung hoành ngay lối đi đã hót sạch.
Dưới bếp người mẹ đang lúi húi vo gạo bắc cơm . Vợ hắn lau lại cái bàn ăn, tiếng sạch bóng cứ kêu lên kít kít khiến hắn thích thú đến lạ.

Cảnh tượng thật đơn giản, bình thường nhưng đối với hắn lại rất thấm thía cảm động. Bỗng nhiên hắn thấy hắn thương yêu gắn bó với cái nhà của hắn lạ lùng. Hắn đã có một gia đình. Hắn sẽ cùng vợ sinh con đẻ cái ở đấy. Cái nhà như cái tổ ấm che mưa che nắng. Một nguồn vui sướng, phấn chấn đột ngột tràn ngập trong lòng. Bây giờ hắn mới thấy hắn thực sự trưởng thành , hắn thấy hắn có bổn phận phải lo lắng cho vợ con sau này. Hắn xăm xăm chạy ra giữa nhà, hắn cũng muốn làm một việc gì để dự phần tu sửa lại căn nhà.
Bà cô chợt thấy con giai đã dậy, bà lão nhẹ nhàng bảo nàng dâu:
– chồng con dậy rồi đấy. Con đi dọn cơm ăn kẻo muộn.
-Vâng.
Mixí lẳng lặng đi vào trong bếp. Độ nom thị hôm nay khác lắm, rõ ràng là người đàn bà hiền hậu đúng mực không còn vẻ gì chao chát chỏng lỏn như mấy lần độ gặp ở ngoài. Không biết có phải vì mới làm dâu mà Mixí tu chí làm ăn không? Bà mẹ Độ cũng nhẹ nhõm, tươi tỉnh khác ngày thường, cái mặt bủng béo của bà rạng rỡ hẳn lên. Bà xăm xắn thu dọn, quét tước nhà cửa. Hình như ai nấy đều có ý nghĩ rằng thu xếp cửa nhà cho quang quẻ, nề nếp thì mọi thứ có thể khác đi, làm ăn có cơ khấm khá hơn. Đúng vậy nhà sạch thì mát bát sạch ngon cơm mà.
Bữa cơm ngày ấy trông thật ấm cúng . Giữa cái bàn ăn có chén nước chấm nhìn là đã muốn chấm cả thế giới vào đó. Nước mắm là nước mắm cá cơm mua từ Phan Thiết. Tỏi thì dùng tỏi Phan Rang nhưng không bóc vỏ mà để nguyên rồi đập dập, dầm nhuyễn với ớt. Ớt cũng phải là loại ớt sứng hoặc ớt chỉ thiên, ớt hiểm….. Nhiều lắm ….. Cả nhà đều ăn rất ngon lành. Bà cô vừa ăn vừa kể chuyện làm ăn, gia cảnh với con dâu. Bà nói toàn chuyện vui, toàn chuyện sung sướng về sau này:
– Độ à. Chiều rảnh c chạy qua kia coi chọn dăm con cua hoàng đế. Ở đó nấu được ngon thì ăn còn không thì mình mua về tự chế biến.

Độ chỉ vâng. vâng rất ngoan ngoãn. Chưa bao giờ trong nhà này mẹ con lại đầm ấm, hòa hợp như thế. Câu chuyện trong bữa ăn đang đà vui bỗng ngừng lại. Cơm hết, mỗi người được có lưng lưng bát đã hết nhẵn. Mixí chưa quen tay xúc gạo ít cho u rồi 
Bà đặt đũa bát xuống, nhìn hai con vui vẻ:
-Chúng mày đợi u nhá. Tao có cái này hay lắm cơ.
Bà quay qua bếp, bưng ra một cái nồi khói bốc lên nghi ngút mà bà nấu nãi giờ. Bà đặt cái nồi xuống bên cạnh mâm cơm, cầm cái môi vừa khuấy khuấy vừa cười:
-Lẩu đây, lẩu bò chín tầng mây đây , Sáng u đặt ở Food House ngon đáo để cơ.
Người con dâu đón lấy cái bát, đưa lên mắt nhìn, hai con mắt thị sáng lên. Thị điềm nhiên và vào miệng. Độ cầm cái bát thứ hai mẹ đưa cho, người mẹ tươi cười, :
-Bò mỹ đấy con ạ. 6 tầng thịt bò, 1 tầng nấm, 1 tầng mỳ, 1 tầng bò viên 4 , 5 người còn ăn thả ga. Lẩu ở đây là lẩu nhúng, gần giống như Kichi Kichi nên miếng nào cũng vừa ăn ngon và ngọt lắm .
Độ cầm đôi đũa, gợt một miếng bỏ vội vào miệng. Mặt hắn chun ngay lại, sáng khoái Bữa cơm từ đấy không ai nói câu gì, họ cắm đầu ăn cho xong nhanh kẻo hết phần. ?
Ngoài hành lang bỗng dội lên một hồi chuông, dồn dập, vội vã.Người con dâu khẽ nói lí nhí trong miệng:
-Trống gì đấy, anh nhỉ?
-Trống thúc tiền đấy. Chắc lại điện nước, mạng FPT, tiền rác, hoặc không thì mấy thằng khốn lại thu tiền bảo vệ tòa nhà có cái camera lùi ngó còn không xong tiền thu thì nhanh lắm.
Độ ngoảnh vội ra ngoài. Độ không dám để mẹ nhìn thấy rồi lầm bầm :
– Thu, Thu hoài , thu cái lz….
Độ lại thần mặt ra nghĩ ngợi. Cái mụt ruồi to lớn bặm lặi, râu lỉa chỉa dưới cằm. Miếng thịt bò ngậm trong miệng hắn đã bã ra chát xít… Hắn đang nghĩ đến những người phá camera lùi , rồi phá tận nhà gõ chuông cửa hét toáng lên rồi chạy… Hắn lại nghĩ tới vụ nhá máy, rồi đá stream…. Vẻ cay cú lắm
Mẹ và Mixí hỏi Độ cũng quên không trả lời.

Trong ý nghĩ của hắn vụt hiện ra cảnh Funky, và hắn đấm vỡ mồm thằng cạy camera lùi. Cảnh chjp bế 2 thằng nhóc con phá chuông nhà sốc lên cho Pino búng chim, hôm ấy họa mi chết chắc tức tưởi lắm….
Mẹ và Mixí ăn xong đã buông đũa đứng dậy.

Trong đầu óc Độ vẫn thấy khoái chí cảnh mấy người phá đám bị xử lí và lá cờ đỏ của kẻ chiến thắng bay phấp phới. Độ thích thú, Độ vui hớn hở, độ vuốt râu, độ tính toán, độ lại châm vội điếu Thăng Long rồi ra ban công cười nghểnh . Tiếng chuông cửa bỗng lại dồn dập. Tiếng đập cửa nghe muốn nổ não
– Anh Độ ơi mấy giờ a stream
– anh độ ơi cho e xin kiểu hình .
…… Bao giờ cũng thế, cứ cay cú là hắn lại chửi. Bắt đầu chửi bọn đập cửa, có hề gì? Cửa có của riêng nhà nào? Rồi hắn chửi quản lí chung cư. Thế cũng chẳng sao: chung cư là tất cả nhưng cũng chẳng riêng nhà hắn. Tức mình hắn chửi ngay tất cả hàng xóm cạnh chung cư. Nhưng bọn họ ai cũng nhủ: “Chắc nó trừ mình ra!”. Không ai lên tiếng cả. Tức thật! Ồ thế này thì tức thật! Tức chết đi được mất! Đã thế, hắn phải chửi cha đứa nào không chửi nhau với hắn. Nhưng cũng không ai ra lời. Mẹ kiếp! Thế thì có phí …….. (Thôi lạc văn rồi ….)
…. The end…..

About hungpn